[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn
  • Min Yoongi vốn ăn mềm không ăn cứng, Park Jimin tự nhiên cầm tay cậu lên rồi đặt trên đùi của mình, chất thuốc dạng gel lành lạnh được hắn nhẹ nhàng xoa lên vết thương. Cảm giác man mát thấm vào da khiến cậu có chút giật mình muốn rụt tay lại, nhưng rất nhanh đã bị hắn tóm lấy.
  • Dù là bạn thân lâu năm, Park Seojun cũng hiểu rất rõ bản chất thật sự của thằng bạn tốt, nhưng nhìn cách hắn quan tâm từng li từng tí đến đối phương thật sự có hơi kỳ lạ.
  • Bên ngoài thì nói chỉ là bạn tình không hơn không kém, chơi chán rồi sẽ bỏ, nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt mà xem, kết quả ngày càng hãm sâu.
  • Bôi thuốc xong đâu đấy, Park Jimin lại băng cho đối phương một lớp băng mỏng để tránh cho cậu không cẩn thận đụng vào thuốc. Park Seojun hết nhìn nổi bộ dạng như đang nâng niu bảo vật của hắn, đành đi đến trước mặt hai người nở một nụ cười thật tươi.
  • Park Seojun
    Park Seojun
    Park tổng, đã đến giờ trở lại công ty rồi
  • Min Yoongi và Park Seojun lần đầu gặp mặt, không quen biết nhiều nên chỉ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.
  • Park Jimin nhìn đồng hồ trên tay, vậy mà đã 11h30 rồi. Thời gian nghỉ trưa của Min Yoongi cũng sắp hết. Trên đường về bệnh viện, Park Seojun phụ trách lái xe, còn Park Jimin và Min Yoongi ngồi ở ghế sau.
  • Lúc gần đến nơi, Park Jimin đột nhiên nghiêng người kéo cậu vào lòng, hai tay siết chặt vòng eo mảnh mai, vội vàng đáp xuống một nụ hôn sâu ướt át khiến cậu không kịp tránh. Park Seojun nhìn thấy cảnh ‘xuân’ trên kính chiếu hậu trước tiên là mím chặt môi, giả bộ làm khuôn mặt vô tri không hay không biết gì hết, sau đó cố ý giảm tốc độ xe, tạo cơ hội cho hai người đằng sau ở bên nhau lâu hơn.
  • Đầu óc choáng váng cùng hương vị ngọt ngào của môi lưỡi dây dưa khiến cho người ta choáng váng. Cho đến khi đến bệnh viện của cậu, Park Seojun ho khan một tiếng phá vỡ bầu không khí nóng bỏng ám muội.
  • Park Seojun
    Park Seojun
    Bác sĩ Min, đã đến bệnh viện rồi
  • Lời của Park Seojun như một hồi chuông cảnh tỉnh, trong chớp mắt Min Yoongi liền bừng tỉnh, tự hỏi vừa rồi bản thân bị làm sao?
  • Ánh mắt của Park Jimin lạnh băng như viên đạn liếc nhìn thằng bạn tốt như thể anh vừa phá hỏng chuyện tốt của hắn. Park Seojun bất giác rùng mình, không phục thầm chửi rủa: Nhìn cái gì mà nhìn, tôi trả tiền ăn cho cậu, tôi chở vợ cậu đến chỗ làm, không biết ơn mà còn trừng tôi? Coi chừng tôi móc mắt!!
  • Min Yoongi nhận ra chuyện xấu hổ mình vừa làm, hoảng loạn xuống xe, mặt lúc trắng lúc đỏ. Lúc vào thang máy, cậu không ngừng vỗ mạnh vào hai má hi vọng có thể xua đi hồi ức nóng bỏng ban nãy ra khỏi đầu.
  • Trái tim cứ đập thình thịch, thình thịch liên hồi. Loại cảm giác này khiến cho cậu say đắm, giống như quay về thời cấp ba gặp lại mối tình đầu vậy.
  • Ba tháng làm thực tập sinh ở bệnh viện của Jung Ho Seok nhanh chóng kết thúc, cũng trong thời gian này y đi theo Min Yoongi học hỏi được không ít kiến thức, còn được trực tiếp tham gia vào một vài ca mổ khó nhằn.
  • Dáng vẻ của Min Yoongi khi đang đỡ đẻ cho bệnh nhân giống như cả thế giới đều đứng dưới chân cậu, xem cậu như vị thần cứu thế, là ông bố đỡ đầu của con họ.
  • Theo thường lệ, bệnh viện sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ nhằm tuyên dương cũng như chia tay các thực tập sinh đã hoàn thành kỳ thực tập đầy xuất sắc. Min Yoongi vốn không muốn tham gia mấy loại hoạt động mang tính tập thể này, nhưng dù sao Jung Ho Seok cũng là thực tập sinh đầu tiên dưới trướng của cậu, không đi thì không được.
  • Min Yoongi im lặng không nói câu nào, chỉ ngồi một chỗ trong đám đông ồn ào. Ngoài việc thỉnh thoảng có nói mấy câu vụn vặt với y tá Kim ra, các bác sĩ cùng những y tá khác đều không dám đến gần bắt chuyện với cậu, một mực lôi kéo Jung Ho Seok ra xì xầm bàn tán.
  • Jung Ho Seok bị hết người này đến người khác mời rượu, ca hát rồi chơi các trò chơi linh tinh sáo rỗng. Đã mấy lần y muốn từ chối nhưng đều bị đồng nghiệp kéo lại bảo y không nể mặt tiền bối rồi lần lượt chuốc say.
  • Min Yoongi ngồi trong góc nhấm nháp mấy ly, nhìn thấy Jung Ho Seok cùng mọi người chơi thật ồn ào, đầu óc trở nên mơ màng khó chịu, cậu muốn chuồn về trước.
  • Jung Ho Seok nhìn thấy cậu cầm cặp táp chuẩn bị rời đi, nhanh tay lẹ chân thoát khỏi đám người náo nhiệt chạy tới chỗ cậu đang ngồi.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Bác sĩ Min!
  • Vì chạy quá vội, hơi thở của Jung Ho Seok có hơi gấp.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Sao mới vừa tới mà anh đã đi rồi?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Thật ngại quá, đột nhiên trong người tôi có hơi khó chịu muốn về nhà sớm nghỉ ngơi
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cậu cứ ở lại đây đi, hôm nay cậu là nhân vật chính, đừng để mọi người phụ lòng
  • Min Yoongi nở một nụ cười tiêu chuẩn.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Không được!
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Trễ như vậy rồi, anh đi một mình không được an toàn, cứ để em đưa anh về
  • Hiếm khi Jung Ho Seok cao giọng phản bác cậu.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Không cần, một người trưởng thành như tôi đủ biết làm cách nào để phòng vệ bản thân
  • Min Yoongi lạnh lùng từ chối.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tôi đã nói rồi, bây giờ cậu rời khỏi đây không được hay lắm
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Kìa, bọn họ đang nhìn chúng ta, cậu tốt nhất nên trở lại đi
  • Nói xong, Min Yoongi liền quay người lẳng lặng đi ra ngoài, thân ảnh nhỏ gầy nhanh chóng hòa vào màn đêm. Nhưng đi chưa được bao xa, tay của cậu đã bị đối phương bắt lại.
14
Chương 120: Muốn về nhà